Tựa đầu vào ghế, Phong đưa mắt nhìn xa xăm qua ô cửa sổ xe bus – chuyến xe đang dần rời khỏi thành phố ồn ào tấp nập để về một nơi xa. Hai mươi mốt ngày, phải, tận hai mươi mốt ngày trong khu quân sự! Mặc kệ những sẻ chia của đàn anh đàn chị về một kỳ nghỉ dưỡng như thiên đường, cậu vẫn có cảm giác gì đó rất lạ, một chút sợ hãi trộn lẫn với những lắng lo, bồn chồn đang len lỏi khắp người – thứ cảm giác kỳ lạ ấy khiến tâm trí Phong cứng đờ, cậu như đang muốn từng phút giây trên chuyến xe này kéo dài mãi tới vô tận.
Vội rút cuốn sổ tay trong balo ra, Phong đặt nhẹ cuốn sổ lên đùi, bấm ngòi bút và bắt đầu viết, mực đen khẽ nhòe vào trang giấy dưới ánh đèn đường lấp ló qua ô cửa sổ đã mờ đi vì sương. 21D – đó là những gì cậu viết lúc ấy, hai mươi mốt ngày, một cái giá quá đắt và kỳ quân sự này chắc có lẽ sẽ chẳng mang lại cho cậu nhiều điều hơn hiện tại. Hai mươi mốt ngày ấy cậu có thể đi học anh văn, có thể làm rất nhiều bài tập, có thể tự do bay nhảy giữa Sài Gòn sầm uất hơn là nhốt mình trong cái khuôn viên chết tiệt nào ấy ở Dĩ An xa xôi mà trong tiềm thức của cậu không có một chút gì háo hức được đặt chân tới…
Thoáng chốc, một mùa quân sự đã trôi qua, như một cơn gió nhẹ lướt ngang trời. Trong một chiều lặng gió của những ngày đầu tháng tư, cũng đã vài ngày kể từ lúc rời khu quân sự, Phong tìm lại được cuốn sổ tay nhét kỹ trong cái balo cũ. Cậu đứng hình mất 5 giây, bầu trời như ngừng thở, chim chóc như ngừng hót dù cho chúng dường như chả bao giờ hót vào cái giờ này, đôi mắt cậu dán chặt vào dòng chữ trên mặt giấy: 21D. Với nụ cười khẽ nở trên môi, cậu cầm bút viết tiếp phần còn lại, một bất đẳng thức chất chứa cả một mùa nhớ:
Phía bên trái dấu bất đẳng thức tượng trưng cho những cái mất mát, còn phía bên kia là những điều cậu nhận lại được. Hệt như cảm giác ban đầu của Phong, dấu bất đẳng thức ẩn ý rằng những điều cậu có thể làm trong hai mươi mốt ngày là cái mất quá lớn so với kỳ quân sự ấy! Nhưng liệu rằng sau gần một tháng khoác trên mình màu xanh áo lính, cảm giác ấy của chàng trai “duy lý” có còn vẹn nguyên hay đã tan biến như bọt biển? Và những con số kia, chúng là gì?
“Thật đáng ghét khi phải nhốt mình ở nơi đó tận gần một tháng, ở cái nơi chết tiệt ấy, có khác gì đi tù đâu chứ!”. Phong vẫn còn nhớ như in cái suy nghĩ khi ngồi trên chuyến xe bus hôm nào, và quả thật những ngày đầu ở Dĩ An càng khiến cậu chết chìm trong cái cảm giác chán ghét này. Như một tảng đá lớn, cậu cứ chìm dần giữa cơn lũ chán chường và bực dọc.
Âm thanh chua chát xé toang giấc mộng đẹp mỗi sáng để rồi ngắm mặt trời mọc trong mơ màng. Xách mông về giường khi trời mới “hờ hững tối”, thật bối rối khi có chăn mà chẳng dám mở ra đắp vì chả biết gấp lại như nào. Cậu còn nhớ rõ mồn một cái nắng Dĩ An nhuộm vàng từng góc sân, rải đều trên những chiếc nón phai màu theo năm tháng, nhạt nhòa trên đôi vai ai hao gầy. Phong thầm cảm ơn những đồng chí chậm rãi bước xuống sân tập hợp cùng đại đội những trưa hè lặng gió, cảm ơn vì các đồng chí đến trễ, để cậu có thể tận hưởng hơi ấm của nắng vàng, ấm áp và dịu hiền đến lạ. Và còn muôn vàn thứ trên trời dưới đất khác nữa, như một cái tát thẳng vào mặt chàng trai trẻ, những ngày đầu ở khu quân sự chậm rãi trôi.
Nhưng rồi, cậu dần nhận ra rằng những điều ấy thật đặc biệt, rằng nơi này thật quá đỗi bình yên. Cậu quen dần với âm thanh chói tai mỗi sáng, cả tiếng còi lúc giữa trưa và đêm muộn nữa; cả những giấc ngủ trên giảng đường bù cho đêm dài thức trắng cùng những ván bài đỏ đen hay những câu chuyện ly kỳ của Nguyễn Ngọc Ngạn. Còn có những buổi chiều cúp nước phải lặn lội xách nước lên lầu cao, hay những buổi tối bè bạn quây quần bên nhau, vai kề vai đầu sát bên đầu, tiếng cười đùa hòa cùng tiếng đàn xóa tan mọi lo âu…
Nhưng giờ đã qua rồi, những ngày tháng ấy đã qua thật rồi! Nhẹ nhàng và vội vã, hai mươi mốt ngày xanh trôi nhanh như đám mây hờ hững giữa trời, bất chợt ghé ngang rồi lại vô tình biến tan. Rồi khi ngồi bên hiên nhà một buổi chiều nọ, hai mươi mốt ngày nơi phố thị ồn ào có đắt giá bằng từng ấy ngày ở nơi có vệt trời xanh trong?
Dưới ánh nắng “rực rỡ” như tuổi trẻ của ai đó, cả nguồn sống bỗng chốc gói gọn lại trong một que kem chuối mát lạnh. Vị chuối ngọt nhẹ tan nơi đầu lưỡi, bạn có thể cảm nhận được mùi vị gì đó rất đặc biệt mà chỉ có ở nơi này – đó là một ít vị của những mảng trời trong xanh, của những tiếng cỏ cây thì thầm trước gió, của nắng chiều nhạt phai trên mặt hồ tĩnh lặng. “Chắc có lẽ, đó là mùi vị của sự bình yên”, Phong nghĩ vậy.
Năm nghìn đồng để đổi lấy định nghĩa của sự bình yên bằng vị giác, một cái giá quá hời đối với Phong. Bấy lâu nay cậu luôn bị ám ảnh bởi những áp lực từ học tập, từ gia đình, từ tương lai đến nỗi dường như chưa bao giờ tâm trí cậu thôi quay cuồng. Nhưng ở nơi đây, cậu cảm nhận được sự yên bình, đôi khi thật đơn giản, sự yên bình lắng đọng trong một que kem, nhẹ tan nơi đầu lưỡi, khẽ lạnh đôi bờ môi.
Một, hai, ba, bốn,… chiếc máy bay rẽ gió vượt mây cắt ngang bầu trời – Phong thầm đếm. Cậu cũng chẳng biết lời đồn rằng: “đếm được một nghìn chiếc máy bay sẽ có bồ” từ đâu mà ra cả, có khi nào lời đồn ấy là có thật? Phong không biết, ánh mắt cậu như bị cuốn theo “cánh chim sắt” ấy mãi đến khi nó mất hút trong nắng vàng, có lẽ chàng trai trẻ cũng muốn có một mối tình vắt vai ở những tháng ngày đẹp đẽ của thanh xuân này.
Trong phút chốc, cậu bỗng giật mình nhớ ra điều gì đó, mấy hôm trước cậu còn nghe anh chị và bạn bè truyền tai nhau rằng khu quân sự này có một lời nguyền rằng: “Nếu suốt kỳ quân sự này không tìm được người yêu thì yên phận mà ế suốt những ngày tháng đại học còn lại đi!”. Thật đúng là một lời nguyền lạ lùng! Phong lại nhớ ra một thứ gì đó khiến cậu bật cười. “Không biết kẻ tổn thương nào lại muốn tổn thương người khác bằng lời nguyền quái quỷ ấy nữa?”, Dương đã từng nói với cậu như thế.
Dương là cô gái cùng đại đội với Phong, một cô gái luôn tràn đầy năng lượng, với mái tóc ngắn uốn cong ôm lấy hai bên gò má đỏ hây hây. Nụ cười của Dương rạng rỡ hệt như cái tên của cô nàng – Ánh Dương, thừa sức đốn gục biết bao chàng trai si tình. Và Phong cũng chẳng ngoại lệ, tim cậu như vỡ tan ngay từ lần đầu gặp cô gái ấy. Tiếc là, cậu chỉ gặp được Dương khi mùa quân sự đã đi được nửa chặng đường, nhưng có lẽ cũng vì vậy mà cậu thổ lộ nhiều hơn với cô nàng. Dường như cậu muốn dùng khoảng thời gian quý giá còn lại để cưa đổ cô gái mùa quân sự năm ấy khiến tim cậu loạn nhịp.
“Đã có lần cậu bảo không thích màu trắng, tớ đã cố gắng xua hết cả mây để bầu trời mãi xanh trong”. Ồ không không, dù đúng là Dương có bảo rằng không thích màu trắng, nhưng Phong không tặng cho cô nàng những lời ngôn tình như vậy, cậu thực tế hơn nhiều. Cậu đã bảo rằng: “Nếu cậu không thích màu trắng, tớ sẽ nhuộm đen da mình dưới cái nắng Dĩ An!”
Hay có một tối nọ, Dương bảo không thích yêu xa – “Yêu gần hay yêu xa, tình đôi ta vẫn như biển cả. Dẫu hạ dẫu đông, nước biển xanh vẫn mãi đong đầy.” – Đấy chính xác là dòng tin nhắn Phong nên gửi cho Dương ngay trong đêm ấy, nhưng như bao lần trước, cậu trai trẻ vốn chẳng có khiếu nói mấy lời ngọt lịm, cậu vẫn thích những điều gì đó thực tế hơn. Và rồi tin nhắn được gửi đi trong đêm ấy như sau: “Yêu gần hay yêu xa, tình đôi ta vẫn như nước hồ Đá. Dẫu có cá hay là không, nước hồ Đá vẫn yên bình hơn biển cả.” Đúng là ngốc nghếch!
Suốt những ngày còn lại của kỳ quân sự, Phong như chàng trai si tình đắm chìm trong cơn say mơ màng. Thế nhưng, cố gắng đến vậy, thực lòng đến thế, nhưng những gì Phong nhận lại chỉ là những lời chối từ. Có lẽ, cô gái mang tên Dương ấy là mảnh ghép còn thiếu để kỳ quân sự này của cậu trở nên “trọn vẹn”. “Một chiều ngược gió, cô gái bước đi, chàng trai đứng ngó.” Đó là tin nhắn cuối cùng Phong gửi cho cô bé ấy, nó thật thực tế, như cái cách cậu đánh rơi một mối tình.
Vậy là một kỳ quân sự đã trôi qua, vội vàng và vô tình đến lạ. Thế còn bất đẳng thức của Phong, nó đang ẩn giấu điều gì chăng? Ta đã biết những thành phần của nó mang trên mình ý nghĩa gì, giờ ta hãy rút gọn bất đẳng thức mà cậu ấy viết một tí nhỉ.
Đơn giản lắm, hãy nhìn xem nào, hai mươi mốt ngày dù gì cũng đã trôi qua, Phong cũng chẳng thể thực hiện những điều cậu muốn làm khi ở Sài thành, vậy hãy để 21D bên vế trái – vị trí dành cho những mất mát. 1000x3i, dù đã cố gắng nhưng cậu chẳng thể đếm đủ nghìn chiếc máy bay, thôi thì hãy để nó sang vế trái. Còn lại, hãy để ở vế phải, dẫu cho D có là một mảnh ghép không trọn vẹn, nhưng nó cũng là một điều gì đó khiến kỳ quân sự này thật đáng nhớ với Phong. Còn những con số kia, là cậu thêm vô để thực hiện ý đồ của cậu ấy thôi, đừng để tâm nha. Giờ ta có gì rồi nhỉ:
Thêm một xíu nữa,
Và rồi, khi bất đẳng thức đổi chiều…