Mùa Hạ Ấy – Mình Đã Thương Nhau Như Thế Nào

Có những khoảnh khắc… chỉ cần một vòng tay, một ánh mắt, một câu chuyện cũng đủ để biết rằng mình không còn là những người xa lạ, đủ để hiểu rằng… mình đã thuộc về nơi này, thuộc về nhau.

Giữa những ngày nắng cháy rực rỡ, có một màu áo xanh đã len lỏi vào từng con ngõ, từng nhịp sống, từng trái tim và ở đó, tụi mình đã không chỉ mang theo sức trẻ, mà còn gom góp theo vô vàn yêu thương.

Những ngày đầu – Bỡ ngỡ, xa lạ…

Ngày tụi mình vừa đặt chân đến đây, cái nắng của miền quê cũng chẳng gay gắt bằng sự lạ lẫm trong lòng. Nhìn quanh, ai cũng mới, cũng chưa quen cả với người, với giọng nói, với cách sống nơi đây.

Có đứa ngơ ngác khi lần đầu nghe gọi “Tía”, “Má”. Có bạn gọi nhầm tên người trong đội, gọi sai tên nhà mấy bận. Có người tối về chẳng nói gì, chỉ nằm lặng, mắt nhìn trần nhà có lẽ đang tự hỏi:

“Liệu mình có hòa nhập được không?”
“Liệu lựa chọn đi Mùa hè xanh có đúng đắn không?”

Tụi mình ai cũng mang theo một nỗi lo lặng lẽ. Nhưng xen giữa những lo lắng đó, có một thứ cảm xúc âm ỉ là hy vọng, là chờ đợi. Một phần trong tim tụi mình tin rằng: nếu mình đủ chân thành, đủ kiên nhẫn, thì nơi đây sẽ không còn là điểm đến mà sẽ là điểm bắt đầu.

Từ lạ thành quen – Những tiếng gọi thân thương

Vậy mà, chỉ vài ngày sau thôi… mọi thứ đã khác.

Tiếng gọi “Tía ơi”, “Má ơi”, “Út ơi tới giờ ăn cơm rồi nè…” dần trở thành quen thuộc. Những cái tên không còn xa lạ, ánh mắt cũng ấm hơn, những câu đùa giỡn bỗng nhiên thân tình đến lạ. Bữa cơm bây giờ không còn ai ngồi một góc. Tụi mình xới cơm cho nhau, chan thêm chút nước canh, gắp nhau miếng cá. Tía thì lặng lẽ chuẩn bị bao tay cho đám nhỏ ra công trình. Má thì nhắc đừng quên đội nón, thoa kem chống nắng, uống nước đều. Từng chút một, tụi mình đã trở thành một gia đình. Không cần máu mủ ruột rà mà gắn bó với nhau bằng sự tử tế, bằng tình thương và những điều nhỏ bé nhất. Giữa cái nắng như đổ lửa của miền quê, trong từng làn gió thoảng mùi rơm rạ tụi mình hiểu rằng: thân thuộc không cần nhiều thời gian, chỉ cần trái tim thật sự mở lòng.

Những chuyện không tên – Thương nhau từ điều nhỏ nhất

Có một lần bé Út bị cảm nhẹ, mặt nóng bừng nhưng vẫn gượng cười “Con hong sao đâu”. Vậy mà cả đám hốt hoảng người chạy đi pha cam, người quạt tay, người đi hỏi Má lấy dầu gió. Nhìn cảnh đó, tớ chỉ biết bật cười, tụi mình lo lắng như chính người thân ruột thịt. Tụi mình từng bí mật lên kế hoạch tổ chức sinh nhật cho một thành viên. Cũng từng cãi nhau chỉ vì chuyện nhỏ xíu như ai chưa rửa chén hay ai ngủ nướng không dậy sớm. Nhưng rồi lại ôm nhau mà khóc vì hiểu rằng: tụi mình thương nhau quá nhiều, nên mới dễ giận, dễ buồn.

Mỗi đêm, tụi mình ngồi kể nhau nghe những chuyện nhỏ không đầu không cuối – chuyện trong ngày, chuyện của bản thân, chuyện gia đình. Và từng chút một, những điều tưởng chừng vụn vặt đó đã tạo nên sợi dây gắn kết không thể thay thế.

Biết ơn – Từ những điều nhỏ nhất

Tụi mình nhận ra rằng – yêu thương không phải lúc nào cũng đến từ những điều lớn lao. Đôi khi, chỉ là ly nước mía cô hàng xóm gửi vào lúc trưa nắng. Là trái dừa tía trèo hái tặng. Là câu hỏi giản dị: “Trưa nay mấy đứa ăn gì chưa?” Tụi mình từng nghĩ: Sài Gòn là nơi của guồng quay hối hả, là phố thị vô tình. Nhưng ở Bình Chánh, ở Nhà Bè – tụi mình tìm được một điều khác: sự chân tình mộc mạc đến từ những con người chưa từng quen, nhưng thương tụi mình như ruột thịt. Và hơn hết tụi mình biết ơn chính bản thân mình. Vì đã dũng cảm đi, dũng cảm cho đi, và dũng cảm mở lòng để nhận lại.

Giây phút chia tay – Như rời xa một gia đình thật sự

Ngày cuối, chẳng ai nói lời tạm biệt. Tất cả chỉ im lặng.

Từng cái ôm, từng ánh mắt, từng giọt nước mắt rơi mà không ai cố ngăn. Có bạn ôm bé Út chặt hơn thường ngày. Có đứa rút vội khăn tay lau nước mắt rồi quay đi. Tụi mình tưởng mình sẽ mạnh mẽ nhưng thật ra, tụi mình đã để lại một phần trái tim mình ở nơi này rồi.

“Chỉ là 19 ngày thôi mà…”
Nhưng là 19 ngày của thương yêu, của gắn bó, của thanh xuân rực rỡ không gì thay thế được. Tối nay, tụi mình ngồi lại giữa khung cảnh đơn sơ nơi góc nhà, giữa tiếng côn trùng rả rích và ánh đèn mờ nhòe kể lại những điều đã qua, nhớ lại những câu chuyện cũ, và thấy lòng mình yên đến lạ. Chúng mình không còn là những người xa lạ cùng chung một hành trình. Chúng mình đã trở thành một gia đình,  nhỏ thôi nhưng đủ lớn để chứa tất cả yêu thương.

“Nếu có thể, cho tớ xin sống lại trong khoảnh khắc này… thêm một lần nữa.”

Mùa hè xanh ấy không còn là chiến dịch.
Mà đã trở thành một phần thanh xuân tụi mình. Một phần ký ức – mãi xanh.

 Cảm ơn vì đã là một phần tuổi trẻ của nhau.

Đội hình Chuyên Thông tin 

Bài viết: Mỹ Thuận

S Communications

uehenter.vn