Nhớ Quê!

Ai xa quê cũng muốn khao khát một chút tình thương đủ ấm để xoa dịu những khoảng trống trong trái tim mình. Có ai đi qua thương nhớ mà không một lần ngoảnh lại tự nhủ những tháng ngày vội vã đã không dám trưởng thành hơn để đối mặt. Có ai đi qua thương nhớ mà không một lần im lặng thấy tiếng lòng mình một phút nào đó thắt lại và chợt xao xuyến muốn tan biến vào trong hư vô. Nhưng cũng có ai đi qua thương nhớ, mà không một lần ngoảnh nhìn lại, muốn dựa dẫm và tựa mình vào tình yêu thương nào đó vẫn đứng đó bảo bọc dù thương nhớ đã qua kia quá đỗi ráo hoảnh và vội vàng…

Cuối năm – có những nỗi nhớ của một phương trời xa xôi tìm về….

Trời Sài Gòn trở lạnh – những ngày đầu xuân gọi cái rét mươn mướt lạnh từ đâu ùa về. Sáng thức dậy, le lói xuyên qua những ô cửa nhỏ, những tia nắng đầu tiên của ánh bình mình chiếu thẳng vào trong nhà, ánh lên màu vàng nhè nhẹ của tiết trời đầu xuân. Tôi vén mái tóc ngắn đã được cắt gọn chỉ vừa mới hôm qua, vươn đôi vai gầy nhún mình trở dậy sau một đêm dài thao thức. Lại một ngày mới bắt đầu.

Vốn dĩ người ta vẫn hay dành những điều tốt đẹp nhất cho những ngày đầu năm để hy vọng rằng cả năm ấy mọi điều tốt đẹp tương tự sẽ đến. Tôi cũng vậy, nhướn mình khỏi cái giường bé tẹo và cũng chẳng buồn quên cười một cái vì biết hôm nay đã cận kề thời khắc giao niên. Lại thêm một ngày nữa xa nhà, xa cái tiết trời còn mang hơi ấm nồng nhẹ của người miền quê lam lũ. Sài Gòn vẫn lạnh lẽo trở mình sau một đêm than thở và cũng như thường lệ, bắt đầu ngày mới bằng cái nắng ấm nhẹ và sự ồn ào. Tôi khoác chiếc áo mỏng bên ngoài đứng bên ban công, đưa mắt nhìn thành phố đang dần nóng lên trong ánh nắng, người người ra đường, nhà nhà ra đường tiếng xe cộ chạy qua chạy lại, vài cô lao công quét rác nói cười tự nhiên vui vẻ làm công việc thường ngày… Tôi cũng là sinh viên, hai năm rồi, hai năm chẳng còn quen thuộc với cái mùi lam lũ của quê nhà, chẳng còn ngày ngày chạy ra bờ ao, bờ ruộng miệng cười toe toét bắt con cua con nhái, chẳng còn những chiều mưa, lắng nghe tiếng mưa rơi  lộp độp dưới mái tôn và nhìn tàu lá chuối non ướt sũng nước thấm buồn. Hai năm xa nhà, tôi quen dần với lối sống thành thị, cái cuộc sống mà sáng trở mình thức dậy, vội vã chạy ra đường lên trường đi học, chiều về vội vã ăn qua loa lại tìm đến căn phòng trọ nhỏ bé của mình để học và làm việc. Hai năm xa nhà, cũng là những chiều mưa vội vã ở Sài Gòn, chỉ là đứng từ trên ban công cao cao, nhìn mưa xối xả trút xuống con đường nhựa vẫn còn đang nóng mùi nắng trưa Sài Gòn ấy, để thấy những khoảng trống như loang lỗ thêm phần to bự, để thấy những mất mát trong tâm hồn như lớp bụi của thành thì đeo bám chẳng buồn rơi, để tìm về những tháng ngày quê hương yên bình, thanh tịnh, là một phút nào đó, lòng chợt lắng lại chút hoài niệm, đôi mắt của biết bao cô gái sinh viên như tôi có đôi lần ướt nhẹp, nhạt nhòa.

Ngày hôm nay – Sài Gòn cũng khác đi một ít, giống như được thay một chiếc áo mới, cái vẻ tươi trẻ như ánh lên dưới những hạt sương còn đọng mong manh trên hàng cây chạy dài những con đường ở quận ba, nắng như tươi hơn, giòn hơn, nhưng không khí lại thanh hơn, mát hơn một chút. Có vẻ xuân đã về, đâu đó vương vấn trên những con đường sặc sỡ ánh đèn ở quận nhất, những tòa nhà cao tầng, những cao ốc lấp lánh ánh điện đủ màu có hiệu ứng ánh đèn rơi nhè nhẹ trông thật đẹp mắt, đâu đó xa xa, tiếng còi tàu vang lên trên dòng sông lững lờ trôi bình yên dưới cầu Sài Gòn. Tất cả khung cảnh ánh hiện lên trên mặt nước tựa như một bức tranh thủy mặc yên tĩnh đến lạ lùng. Xuân đã về, Sài Gòn cũng khác đi một ít, khác theo cái kiểu mà những đứa con xa quê như tôi, trong một chút bâng khuâng cũng chợt động lòng trước hình ảnh quê người, nhưng lại xuyến xao nôn nao  nhớ cái ấm cúng tỏa mùi hương nhang ngày tết ở quê nhà. Bên bếp lửa đêm giao thừa, tiếng lửa nổ tí tách, tí tách, mùi hạnh nhân, mùi lá dong, mùi thơm của nếp nồng nàn lan tỏa, hòa quyện vào cái không khí ấm cúng rôm rả chuyện trò của những người thân trong gia đình. Ba mẹ đi mua hoa ,cây trái, con cái náo nức quét dọn nhà cửa, ngó nhìn không khí tết đang nở mơn mởn từ đầu ngõ đến cuối ngõ. Tôi thoáng ngửi thấy mùi hương của ngày tết, mùa hương ấm áp bên gia đình như thoang thoảng đâu đây vào một sáng se se lạnh ở Sài thành. Cảm giác xa nhà nôn nao cồn cào trong ruột, giây phút giản dị, đạm bạc của người miền quê sao đậm chất thanh cao mà tinh tế cũng chẳng kém gì cái hoa lệ, rực rỡ của người thị thành. Bỗng thấy có tiếng rơi nhẹ trong lòng, va chạm những miền nhớ cứ cồn cào da diết …Ừm, là cảm giác nhớ quê…!

Cuối năm, gợi nhớ, gợi thương, gợi chút tình người….

Ai xa quê cũng muốn khao khát một chút tình thương đủ ấm để xoa dịu những khoảng trống trong trái tim mình. Có ai đi qua thương nhớ mà không một lần ngoảnh lại tự nhủ những tháng ngày vội vã đã không dám trưởng thành hơn để đối mặt. Có ai đi qua thương nhớ mà không một lần im lặng thấy tiếng lòng mình một phút nào đó thắt lại và chợt xao xuyến muốn tan biến vào trong hư vô. Nhưng cũng có ai đi qua thương nhớ, mà không một lần ngoảnh nhìn lại, muốn dựa dẫm và tựa mình vào tình yêu thương nào đó vẫn đứng đó bảo bọc dù thương nhớ đã qua  kia quá đỗi ráo hoảnh và vội vàng. Cha mẹ tôi quê nhà, là chốn bình yên như thế. Những lúc Tết như chạm ngõ những sắc thái thay đổi nhẹ nhàng nhất của Sài Gòn, tôi lại muốn cuộn tròn mình trong tình thương nhớ của gia đình. Có ai sẵn sàng dừng lại khi ta vấp ngã, sẵn sàng nhẫn nhịn khi ta tức giận, sẵn sàng chịu đựng khi ta bướng bỉnh, sẵn sàng ở lại khi ta giận dữ mệt mỏi, dằn vặt, sẵn sàng dang rộng vòng tay ra và cho ta một cái ôm ấm nồng chân thành nhất mỗi lúc ta dường như tuyệt vọng với cuộc sống. Tìm về yêu thương vào đầu xuân, là tìm về chốn bình yên của gia đình như thế. Là khoảnh khắc mà không một đứa trẻ nào, bước đi xa nhà, xa cha mẹ dù vài trăm cây số, vài ngàn cây số, không một lần lặng người, cho giọt nước mắt chảy ngược vào tim, lòng lắng lại giữa chốn quê thị thành tấp nập. Tôi xao xuyến vì tình yêu Sài Gòn chóng vánh, nhưng cũng rạo rực, nôn nao vì mối tình nồng hậu quê nhà. Mùi xuân, mùi của gia đình, mùi của yêu, của nhớ, của thương, mùi của sự đoàn tụ, mùi của mẹ cha, mùi của anh em họ hàng, trong những lúc như thế này sực lên sống mũi, khóe mắt cay cay… Lại một lần nữa thoáng qua rất nhẹ nhàng… Ừm, là cảm giác nhớ quê!

Cuối năm, có những nỗi nhớ đi lạc về phương trời….!         

Yến Trinh
S Communications
UEHenter.com