Tôi nằm thượt dài, mắt lim dim đang mong đợi một điều gì đó mà tôi chẳng hề rõ. À đúng rồi, là gió Tết! Đâu đó đã bắt đầu len lỏi hơi thở của xuân đang tràn về đây. Nhưng ôi thôi, tôi ngán tận cổ khi phải đón cái Tết nhạt nhẽo trong gia đình này lắm rồi…
Quên chưa giới thiệu, nhà tôi có 3 người, tính luôn tôi thì có cả thảy 4 thành viên. Mà tính ra có mỗi mình tôi hay nằm co ro trước hiên nhà. Tôi thuộc giống Nhật lai Bắc Kinh – mấy đứa bạn chí cốt của tôi thường hay bảo rằng tôi là sản phẩm trung hòa giữa chất lượng cao và đồ… nhái. Tôi hỏi tại sao? Bọn nó bảo do con người ở đây, họ thích đồ Nhật nhưng sợ hàng “Made in China” lắm, mà hầu như cái gì trong nhà họ cũng gắn mác “China”, hiếm lắm mới thấy xuất xứ từ Nhật. Tôi chả hiểu nổi mấy con người đó.
Mà bỏ đi, chất lượng cao hay chất lượng thấp thì chả ai quan tâm đâu, miễn là tôi sở hữu một bộ lông trắng tinh, đôi chỗ có những đốm nâu và một gương mặt khả ái mà con người hay dùng tính từ “dễ thương” để miêu tả là được. Họ sẽ mang tôi về nuôi, chăm sóc một thời gian đầu, rồi bỏ tôi một xó như bây giờ.
Tôi thật không hiểu nổi ông chủ của tôi. Mang danh là một người chồng, một người cha nhưng tôi có cảm giác như tình nhân duy nhất của lão ta chỉ có tiền. Tết năm nào cũng thế, cứ đúng ngày tiễn ông Táo về trời thì lão sẽ ra ngoài, hình như là đi bàn bạc công việc với đối tác, nghe đâu năm nay nếu như có được hợp đồng này công ty của lão sẽ phất lên như diều gặp gió.
Nói đến ông chủ, tôi càng giận vợ của lão hơn. Chồng đi giao thiệp bên ngoài, bà ta cũng chả buồn động tay động chân đến việc nhà. Tết sắp đến nhưng căn nhà như một mớ hỗn độn: mạng nhện bám đầy trên tủ kính, trên bộ ghế gỗ sang trọng nơi phòng khách; trong bếp thì hỡi ôi, đống chén đĩa vẫn còn y nguyên tại hiện trường, có điều là chưa rửa; trong toilet thì… à thôi, tôi nói đến đây chắc bạn cũng hình dung ra được rồi nhỉ?
Chưa hết đâu, còn cậu con trai quý tử của họ nữa. Tôi luôn luôn bắt gặp cậu ta ở hai trạng thái. Một là cắm đầu vào máy tính, ipad,… Hai là diện đồ đẹp đi chơi. Được quẳng một mớ tiền vào mỗi buổi sáng, không dại gì mà cậu không tận dụng số tiền đó vào việc hưởng thụ cuộc đời. Vẻ bất cần của cậu ta hiển thị rõ trên gương mặt, nhưng bằng trực giác của một con chó, tôi dám cá cậu ta đang cần lắm một thứ gọi là mái ấm gia đình.
Tôi thực sự không hiểu được. Con người tại sao cứ phải cố lấp đầy tình cảm của nhau bằng những tờ giấy màu, bóng loáng, thẳng tướp mà họ hay gọi là tiền thế? Tại sao không như lũ chó chúng tôi nhỉ? Chia cho nhau vài cục xương, truyền cho nhau hơi ấm bằng bộ lông dày khi những làn gió xuân chợt khẽ ngang qua?
Tôi còn nhớ như in cái ngày mà ông chủ còn chưa là một doanh nhân thành đạt, ngôi nhà nhỏ mà ấm cúng vô cùng. Cả gia đình ai cũng tranh thủ dọn dẹp, trang trí nhà cửa đón xuân đương về. Tôi không sao quên được mâm cơm cúng ông bà tổ tiên năm đó – chẳng có gì cao sang đâu, chỉ là một tô thịt kho tàu, một chén củ kiệu, một đĩa dưa hấu đỏ và những nụ cười rôm rả của cả nhà. Ông bà tổ tiên nơi chín suối chắc cũng an lòng. Thế mà bây giờ…
Ông chủ à, thỏa hiệp xong hợp đồng đó, xin ông hãy về nhà đi. Thay bộ vest sang trọng của ông bằng một bộ đồ giản dị, xắn tay áo lên và mang những chiếc ghế gỗ ra lau đi những vết mạng nhện nhé. Vợ con ông hẳn sẽ rất vui đấy.
Bà chủ ơi, trong lúc ông chủ về nhà, bà đi nấu một mâm cơm đi. Không nhất thiết là sơn hào hải vị, chỉ cần là những món ăn mang hương vị Tết thì đã là một mâm cơm tuyệt hảo rồi. Chồng con bà hẳn sẽ rất vui đấy.
Cậu chủ nè, dọn lại phòng của mình cho sạch sẽ đi, phụ ba cậu lau dọn nhà cửa, giúp mẹ cậu chuẩn bị cho bữa cơm thật hoàn hảo đi. Ba mẹ cậu hẳn sẽ rất vui cho mà xem.
Đừng cố tỏ ra quan tâm nhau bằng những tờ giấy màu kia nữa. Chỉ cần dọn nhà đón Tết cùng nhau, ta sẽ hiểu cảm giác yêu thương, ấm áp của một mái ấm là như thế nào.
À thôi, xin chào nhé, cuối cùng họ cũng chịu tân trang lại ngôi nhà rồi, tôi cũng phải đi dọn dẹp lại “căn nhà nhỏ” của tôi thôi. Chúc các bạn có một năm mới thật hạnh phúc nhé!
Gya Rados
S Communications
www.UEHenter.com