Mùa hè xanh trong tôi là khóa học ngắn hạn nhưng chứa đựng vô vàn bài học quý báu, là những kỷ niệm nhớ mãi không quên…
Tạm gấp lại những trang sách, hè này tôi chọn khoác lên mình màu áo xanh tình nguyện. Đó không phải là quyết định ngẫu nhiên nảy ra trong phút chốc. Bởi lẽ, trở thành chiến sĩ áo xanh đã là mơ ước của tôi từ những ngày còn là một cậu bé. Chọn Mùa hè xanh, tôi đã viết nên một bản nhạc có nốt trầm nốt bổng, có những khó khăn thử thách và cả những ngọt ngào yêu thương.
Có lẽ…
Sẽ nhớ lắm lớp ôn tập hè. Ở nơi đó, chúng tôi được gọi là cô, là thầy, được đám trẻ quấn quýt yêu thương. Chúng tôi đến đây, trao gửi tri thức bằng cả tấm lòng, để rồi được nhận lại cả một bầu trời yêu thương từ ánh mắt và nụ cười em thơ.
Nhớ cái mùi sơn mới phủ trên bức tường cũ kỹ theo thời gian. Nhớ những ngày đầu thử sức với cây cọ tô tô vẽ vẽ, nhớ tấm áo xanh lấm tấm màu sơn giặt mãi nhưng vẫn còn.
Nhớ lắm câu khẩu hiệu trước mỗi bữa cơm thanh đạm của người chiến sĩ “Mời cả nhà ăn cơm, chúc cả nhà ăn cơm ngon miệng”. Nhớ cả lần bị phạt vì để cơm rơi ra sàn hay gọi sai tên các thành viên trong nhà.
Nhớ mấy chùm chôm chôm, con gà, hay gói mì mà bà con mang qua tặng. Còn có những lần được giảm giá vì “tụi con đi tình nguyện nên cô sẽ bớt cho tụi con”.
Rồi còn nhớ cả những ngày đi bộ mãi mà chẳng đến điểm tập trung. Đoạn đường đất đỏ dài đấy, chông chênh đấy, nhưng bàn chân người chiến sĩ vẫn vững bước.
Còn nhiều thật nhiều những nỗi nhớ không tên khác mà chúng tôi sẽ cất giữ thật kỹ trong miền kí ức của riêng mình. Để một ngày nào đó, khi nhắc lại những ngày tháng tươi đẹp nhất của tuổi thanh xuân, chúng tôi đều cảm thấy tự hào vì đã cùng nhau góp nên mảng màu xanh biếc cho đời.
Tạm biệt Mùa hè xanh năm ấy đã cho tôi trưởng thành hơn rất nhiều. Mai này, khi bước đi trên đoạn đường khác trong đời và bất chợt nhìn lại, màu đỏ của đất hòa vào màu xanh của lá rừng vẫn sẽ hiện lên rõ nét. Hớn Quản những ngày hè 2017 – kỉ niệm tuyệt vời của tuổi thanh xuân.
Dân Sinh
Chiến sĩ thường trực xã Thanh Bình