Phong Phú, 25/07/2017
Gửi những thiên thần áo xanh.
Anh chị biết không? Mùa hè xanh, với em như một giấc mơ dài mà chỉ muốn mình nằm mãi trong giấc mơ ấy. Đến nỗi khi chiến dịch kết thúc và trở về cuộc sống thường nhật, thì phải mất khá lâu để em quên đi hành động kỳ lạ mỗi buổi sáng là dậy thật sớm và đợi mọi người tới. Một thói quen khi còn ở chiến dịch, mà em vẫn cố tình giữ nó vì đơn giản là chỉ để thỏa lòng mong nhớ.
Em đã từng là đứa trẻ vô tư hồn nhiên như bao đứa cùng trang lứa. Từ khi lọt lòng, ba rời xa mẹ, hai mẹ con chật vật mưu sinh với cuộc sống, rồi chắc có lẽ ba nhớ mẹ quá, nên cái tên trẻ mồ côi đã gắn bó với em từ khi lên 8. Khoảnh khắc một nhóm người lạ tới khuân hết đồ đạc trong căn nhà nhỏ của mẹ con em đi, rồi đưa em đến một nơi hoàn toàn xa lạ gọi là nhà tình thương, nó khó quên lắm chị à. Còn quá nhỏ để hiểu trầm cảm là như thế nào, nhưng em biết rõ, có một cảm giác gần với trầm cảm mang tên mặc cảm.
Đây là cái hè thứ ba em ở nhà tình thương này. Hoa phượng bắt đầu lác đác rơi đỏ rực cả một lối về nhà. Khi mà đi đâu cũng nghe thấy thứ âm thanh của ve râm ran trầm bổng, em lại nôn nao vì sắp lớn thêm một tuổi, học lớp lớn hơn. Với những đứa trẻ như em, em chỉ mong lớn thật nhanh để tự nuôi sống bản thân và các em, để trả ơn mấy cô trong nhà tình thương. Rồi một ngày, như cơn mưa rào mùa hạ đến xua tan cái nóng oi ả, thì các anh chị đã đến mang lại một màu sắc mới cho căn nhà tình thương này. Mưa của mùa hạ thường đến trong khoảng thời gian quá trưa của một ngày nắng, Lúc mà người ta vừa trở lại với cái guồng quay tất bật sau chút ít thời gian nghỉ trưa, uể oải lại vẫn phải lao đi vội vã. Em còn nhớ các anh chị hôm đó mồ hôi nhễ nhại, mang bao nhiêu là thùng giấy, đồ đạc lỉnh kỉnh, bảo là sẽ đến chơi với bọn em thường xuyên vào tháng 7 này… Anh chị đã không ngần ngại đứa nhóc ít nói lầm lì này mà lại trò chuyện với em đầu tiên, em đã ngạc nhiên biết bao. Một tháng trôi qua với bao chương trình ngày hội thể thao, ngày hội sức khỏe mà các anh chị tất bật chuẩn bị cho bọn em. Hay là những buổi dạy toán, tiếng Việt, tiếng Anh, hay đôi khi là chia sẻ kinh nghiệm sống, dạy bọn em cách cảm ơn và xin lỗi. Và quan trọng hơn cả, các anh chị dạy em cách biết ơn cuộc sống này.
Đôi lúc người ta không biết được giá trị của những khoảnh khắc cho đến khi chúng chỉ còn là kí ức. Chẳng có gì là không thể thay đổi ngoại trừ thời gian. Ước mơ của em nhiều khi đơn giản chỉ là được ngồi dưới tán cây mùa hè cùng các anh chị, là nghe tiếng con chim nào đó hót, hay tiếng mọi người trong nhà cười, giọng đọc tiếng Anh bập bẹ của bọn em, là nghe kể chuyện về cuộc sống thành phố, chuyện đại học, hay công tác chuẩn bị cho chuyến tình nguyện này.
Có một chiều nhìn mây trôi chậm rãi
Giọt nắng nào xao xuyến rớt trên vai
Mang kí ức vui buồn xưa trở lại
Mỏi mòn đợi chờ rốt cuộc là vì ai?
Một tháng ngắn ngủi trôi qua, ngày chia tay các anh chị, em đã hứa không khóc, vì em biết, các anh chị sẽ quay lại, sẽ vẫn yêu thương chúng em mãi như vậy, phải không?
Thanh Xuân
Đội hình chuyên Thông tin