Có lẽ cụm từ “người lớn” là cả sự ước ao của chúng ta khi còn là một đứa trẻ con. Chúng ta mong mỏi, chờ đợi được lớn lên từng ngày, từng giờ để chạm vào thế giới của người lớn, lúc đó thật hấp dẫn biết bao…
Để rồi khi thời gian dần trôi, chúng ta lớn lên và nhận ra một điều rằng, thế giới ấy không hào nhoáng như tưởng tượng. Chúng ta phải đối mặt với những thứ mà trước giờ không hề trải qua, học nhiều bài học quý báu và đôi khi phải trả giá đắt cho điều ấy.
Khi người ta lớn, họ sẽ trải nghiệm sự thất bại, vì nó không loại trừ một ai cả. Có những cú vấp ngã đầu đời chúng ta có thể dễ dàng vượt qua. Nhưng cũng có những cú ngã có thể đánh gục bất kỳ người nào. Sẽ có nhiều cách để chọn lựa. Có kẻ buông xuôi, nhưng cũng có người vượt qua nó. Đừng xem thất bại là kẻ thù, hãy xem nó như người thầy, vì đó là cái giá cho những bài học kinh nghiệm mà không phải ai cũng có được. Nhờ nó, ta trưởng thành hơn, khôn ngoan hơn để có thể tránh những sai lầm tương tự, và biết không điều gì có thể đạt được dễ dàng nêu không cố gắng hết mình.
Khi người ta lớn, người ta nhận ra không phải tất cả mọi người đều yêu thương mình. Có người yêu mến, nhưng cũng không thiếu những kẻ ganh ghét, đố kỵ tìm cách đè bẹp chúng ta không thương tiếc. Cuôc sống sẽ đầy toan tính của những cạm bẫy chờ ta sa chân. Nhưng nó sẽ giúp ta chín chắn hơn, đủ để nhận ra những người thực sự tốt với mình.
Khi bé, những ước mơ rực rỡ sắc màu với siêu nhân và công chúa. Lớn lên, cơn gió của thực tế đã thổi bay những điều thần tiên ấy. Thay vào đó, chúng ta hiểu ra sự khác nhau giữa “Muốn” và “Cần”. Rồi thì ước mơ, đam mê thuở bé dần nhạt nhòa, nhường chỗ cho giá trị của vật chất. Nhưng người ta không hiểu được rằng, đánh mất đam mê cũng đã đánh mất chính mình mất rồi…
Khi lớn, chúng ta sẽ nhận ra sự khắc nghiệt của cuộc đời với những nỗi đau mất mát, với cái thiện không phải lúc nào cũng chiến thắng, với tình cảm trao đi mà không được nhận lại… để biết rằng cuộc sống không hề dễ dàng.
Khi người ta lớn, cuộc sống bắt đầu thực dụng hơn. Ai luôn muốn phần lợi cho mình nhiều hơn. Người ta chú ý đến những thứ lớn lao, và đôi khi họ quên mất rằng những điều thực sự có giá trị luôn ở cạnh bên. Người ta lao vào cuộc sống vội vã để cạnh tranh nhau mà quên mất cảm nhận mọi thứ xung quanh. Cuộc đời không phải một đường chạy, mà nó là lộ trình bạn phải thưởng thức thật chậm mới khám phá được những điều hay ho.
Người lớn khác trẻ con ở chỗ, mọi thứ người lớn nghĩ đều có vẻ phức tạp, rồi lại than phiền về chính những hành động phức tạp của mình. Người ta quên mất cách suy nghĩ của trẻ con, quên mất ngày xưa mình đã nhìn cuộc sống tươi đẹp như thế nào, quên mất cách hài lòng với cuộc sống của mình.
Khi lớn, người ta thay đổi, có những thay đổi nhìn thấy được, sờ mó được. Nhưng cũng có những thay đổi khi nhận ra khiến bản thân phải giật mình. Đấy là quy luật, vì hiển nhiên ai cũng phải lớn lên cả thôi. Sống như thế nào, như con người trước đây hay sống một cách trưởng thành, trách nhiệm hơn, không ai có thể quyết định ngoài chính bản thân mình. Nhưng hãy để chúng ta tự lớn, lớn trong chính nhận thức, chứ không phải chỉ là đứa trẻ to xác. Đừng cố gắng tỏ ra trưởng thành, vì “Điều quan trọng không phải là sớm hay là muộn, mà là đúng lúc. Bởi mọi thứ đều có thời điểm của riêng nó.” Hãy tận hưởng tất cả những gì cuộc sống đang và sẽ ban tặng cho mình. Hạnh phúc không từ bỏ một ai mà là ai trong chúng ta biết mình đang hạnh phúc.
Giang Gờ
www,UEHenter.com
S Communications