Khi còn nhỏ, có vài lần con cũng hay mua hoa tặng mẹ vào những dịp 8/3, 20/10 song lần nào mẹ cũng bảo: “Hoa mua ngày này đắt lắm!”. Từ đó, con cũng trở nên thờ ơ và chẳng buồn quan tâm mấy ngày lễ đó nữa.
Sau này ba kể rằng trong hộc tủ, mẹ vẫn luôn lưu giữ những bài tập làm văn cấp 1 con viết về mẹ với nét chữ còn non nớt nhưng đong đầy tình cảm. Thì ra điều mẹ chờ đợi bấy lâu nay là những lời yêu thương, thứ mà càng trưởng thành vì sự ngại ngùng con lại chẳng thể nói ra. Mẹ ơi, con yêu mẹ.
22h00: “Mày ơi! Slide thuyết trình chưa đạt yêu cầu, mình phải làm lại thôi”; “Em ơi! Hoàn thành cái này cho chị trong một tiếng nữa nha”; “Mai lớp mình kiểm tra môn… nha mọi người”. Những dòng tin nhắn cứ liên tục nhảy trên màn hình trước mặt con. Mọi thứ đến một cách dồn dập khiến con trở nên mỏi mệt.
Con nhớ mẹ với mâm cơm luôn chờ sẵn con mỗi khi con về muộn, nhớ những ngày cận thi Đại học, con ôn bài và mẹ thức cùng con, nhớ mỗi khi con muốn bỏ cuộc, mẹ sẽ bảo con hãy nghĩ đến lý do bắt đầu. Nhấc điện thoại lên và một cuộc gọi đi. Khoảnh khắc giọng mẹ cất lên “Ừ! Mẹ đây.”, con bất giác nhẹ nhõm.



UEHenter. com