Gửi Người Phụ Nữ Gan Lì Nhất Quả Đất

Khi còn nhỏ, có vài lần con cũng hay mua hoa tặng mẹ vào những dịp 8/3, 20/10 song lần nào mẹ cũng bảo: “Hoa mua ngày này đắt lắm!”. Từ đó, con cũng trở nên thờ ơ và chẳng buồn quan tâm mấy ngày lễ đó nữa.

Sau này ba kể rằng trong hộc tủ, mẹ vẫn luôn lưu giữ những bài tập làm văn cấp 1 con viết về mẹ với nét chữ còn non nớt nhưng đong đầy tình cảm. Thì ra điều mẹ chờ đợi bấy lâu nay là những lời yêu thương, thứ mà càng trưởng thành vì sự ngại ngùng con lại chẳng thể nói ra. Mẹ ơi, con yêu mẹ.

22h00: “Mày ơi! Slide thuyết trình chưa đạt yêu cầu, mình phải làm lại thôi”; “Em ơi! Hoàn thành cái này cho chị trong một tiếng nữa nha”; “Mai lớp mình kiểm tra môn… nha mọi người”. Những dòng tin nhắn cứ liên tục nhảy trên màn hình trước mặt con. Mọi thứ đến một cách dồn dập khiến con trở nên mỏi mệt.

Con nhớ mẹ với mâm cơm luôn chờ sẵn con mỗi khi con về muộn, nhớ những ngày cận thi Đại học, con ôn bài và mẹ thức cùng con, nhớ mỗi khi con muốn bỏ cuộc, mẹ sẽ bảo con hãy nghĩ đến lý do bắt đầu. Nhấc điện thoại lên và một cuộc gọi đi. Khoảnh khắc giọng mẹ cất lên “Ừ! Mẹ đây.”, con bất giác nhẹ nhõm.

Hôm nay con kể mẹ nghe về “người ấy”. Họ rất tốt với con mẹ ạ. Hồi trung học có lần mẹ bắt gặp con đi chung với một bạn khác giới trong trung tâm thương mại nên sau đó về nhà mẹ khuyên bảo rất lâu. Bản chất bốc đồng và nổi loạn tuổi dậy thì khiến con nổi giận với mẹ vì cho rằng mẹ phiền lắm khi xen vào chuyện cá nhân của mình.
Nhưng rồi hiển nhiên cái ngày vấp váp tình đầu cũng đến và mẹ chỉ ôm con vào lòng, lắng nghe con tâm sự cả đêm. Mẹ bảo con rằng :”Con sẽ nhận ra tình yêu đích thực khi người đó khiến con vui vẻ và hạnh phúc thay vì buồn bã như lúc này. Mẹ muốn sống thật lâu để đợi đến ngày con mẹ bước vào lễ đường, tay trong tay với người mà nó yêu thương”
Có lần khi con ốm nặng, sốt rất cao, cả ngày hôm đó mẹ trở nên hốt hoảng và luống cuống, điều mà con chưa từng thấy ở người phụ nữ điềm tĩnh này trước đây. Ngồi đút con ăn từng muỗng cháo, mẹ bỏ qua bao nhiêu công việc dở dang và dường như chỉ còn biết mỗi con lúc ấy.
Vậy đó, mẹ luôn chạy ngược chạy xuôi kiếm tiền cho con ăn học và để những lần lo làm mà quên ăn, rồi chịu đựng cơn đau bao tử một mình. Hay cả những hôm tăng ca về trễ mà sáng hôm sau, mẹ vẫn vội vàng dậy sớm để nấu bữa sáng cho cả nhà. Con nằm trên giường nhìn làn da xanh xao vì mấy đêm thức trắng của mẹ mà nước mắt bất giác rơi.
Học xa nhà đã lâu, mỗi lần có dịp được về quê, hiện lên trong suy nghĩ con lúc nào cũng là một hình ảnh quen thuộc. Mẹ luôn đứng đó với nụ cười thật tươi ngay khi con bước xuống xe khách và cả mâm cơm nóng hổi ở nhà mà mẹ chẳng dám ăn để đợi con về.
Rồi bỗng một ngày, con nhận ra khuôn mặt phúc hậu ấy xuất hiện thêm dấu chân chim trên khóe mắt. Hình như thời gian qua, con vô tình quên mất rằng bản thân dần khôn lớn trong những ngày thanh xuân còn lại của mẹ – người phụ nữ đã dành cả đời để sống cho gia đình.
Bài viết: Minh Phượng
Hình ảnh: Nguyên Nguyễn
S Communications
UEHenter. com