Những người cỏn con – Kì 2

“Những người cỏn con” là truyện ngắn nhiều kì đồng hành cùng chương trình “Let’s on air 2013″. Truyện xoay quanh nhân vật Phong, một chàng sinh viên với tính cách cầu toàn cùng các mối quan hệ hằng ngày của mình. Sau vết thương về mối tình đầu tưởng chừng không bao giờ liền sẹo cùng với sự thờ ơ, lãnh cảm của những người xung quanh, Phong dần trở nên khép kín bản thân mình lại. Vì sợ bị tổn thương thêm một lần nữa, vì e dè rằng sự quan tâm của mình sẽ không được công nhận và vì tác động to lớn của môi trường xã hội cậu đang sống mà Phong chọn cách trở nên VÔ CẢM như một giải pháp cho sự an toàn. Liệu những bạn bè xung quanh cậu có giúp cậu lấy lại niềm tin vào cuộc sống? Liệu điều mà bấy lâu cậu nghĩ là “ma quỷ” có thật sự có thật? Liệu Phong có tiếp tục xem những người, những mối quan hệ xung quanh mình như những thứ nhỏ nhặt, cỏn con, không hề quan tâm nữa không? Tất cả chi tiết rời rạc trong truyện đến hồi  kết sẽ đan quyện, gắn kết vào nhau một cách logic nhất tạo nên câu trả lời mà bạn KHÔNG THỂ NÀO TƯỞNG TƯỞNG NỖI. Cùng đón đọc những kì tiếp theo của truyện ngắn ” Những người cỏn con” tại uehenter.vn nhé!

Tiếng gõ cửa càng lúc càng mạnh tay và dồn dập ngay trong lúc đêm khuya, tấm rèm bay lất phất theo những cơn gió. Phong nín thở, đặt bàn tay đẫm mỗ hôi của mình lên nút vặn, tư thế đã sẵn sàng cho mọi tình huống xấu nhất. Cẩn trọng vẫn là trên hết, cậu từ từ xoay nhẹ nút vặn để cửa dần dần mở ra. Cái nóng từ ngoài ùa vào dữ dội. Nhưng thật bất ngờ, bên ngoài trống trơn, cậu nhìn ngó khắp xung quanh nhưng vẫn chỉ thấy một màu đen huyền ảo. Cái cảm giác im lặng đến đáng sợ khiến Phong tự hỏi, tiếng gõ cửa không phải là ảo giác mà chắc chắn đã có ai đó xuất hiện. Nhưng người đó là ai, làm cách nào có thể vào được nhà Phong và làm sao lại biến mất một cách bí ẩn vẫn là câu hỏi lớn.

Cậu thở hắt, xem xét mọi thứ xung quanh lại một lần nữa rồi khóa cửa. Vừa quay mặt vào trong thì một bóng người thả tóc dài, mặc bộ đồ ngủ trắng toát ngồi vắt vẻo ở ban công khiến Phong suýt nữa thì trượt chân té vì giật mình. Cậu dụi mắt, rõ ràng là có người, và người đó đang ở ngay trước mặt Phong chỉ vài bước chân. Lấy hết sức bình tĩnh, cậu khẽ gọi:
– Này, ai đấy.

Cô gái dường như bị làm phiền, quay mặt lại rồi nhoẻn miệng cười:
– Chào, tớ tới giờ này được chứ?

Phong lùi lại vài bước, nhăn mặt:
– Câu hỏi thứ nhất: cậu tên gì? Câu hỏi thứ hai: Làm sao cậu leo lên được ban công nhà tớ, những ba tầng. Và câu hỏi thứ ba: sao lại ra đường vào giờ này?

Cô gái vén mái tóc qua một bên để tránh nhưng cơn gió thổi bay vào mặt, rồi như một chú sóc nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi lan can và thản nhiên đi thẳng vào giường của Phong, ngước mắt hỏi:
– Cậu không khóa cửa phòng à?
– Cậu chưa trả lời câu hỏi của tớ đấy. Lại mặc bộ đồ trông như ma thế này.- Thì tớ là ma thật mà.

Phong lùi lại thêm vài bước, thật là một đêm kinh hoàng, câu nói của cô gái vô tình đã làm cho tóc gáy của cậu dựng ngược hết cả. Bắt gặp thoáng sợ hãi từ Phong, cô gái ôm bụng cười ngặt nghẽo:
– Hahaha, tớ đùa đấy. Ma mà chạm chân xuống đất được như tớ à. Nhìn này- Nói rồi cô bạn di di đôi chân trần của mình xuống nền nhà- thấy chưa?

Phong thở nhẹ, nhưng vẫn không ngừng thắc mắc về cô gái kì dị này.
– Thôi được rồi, tớ là An Di. Nhà tớ ở gần đây thôi, tớ trèo lên được tới đây là vì tớ cũng hay trèo ra khỏi nhà mình như thế này. Và vì sao tớ ở đây lúc này là vì tớ biết cậu đang ở nhà một mình còn tớ thì muốn tìm ai đó tâm sự.
– Tâm sự vào giờ này á? Cậu bị điên à? Tớ không rảnh đến mức đó đâu.

An Di không tỏ ra thất vọng, cô vẫn cười toe và khẳng định:
– Đừng giấu, tớ biết cậu đang cô đơn đấy.

Ừ nhỉ, Phong chợt nghĩ, mình cần một người nào đó lắng nghe biết bao. Bố mẹ đã li thân, từ bé Phong đã ở chung với mẹ, nhưng mẹ thì hay đi công tác xa, căn nhà tuy lớn nhưng không thể chứa đầy yêu thương. Cậu nhíu mày:
– Cậu biết? Tớ không tin. Có trời mà biết.
– Tớ là trời mà. An Di rời khỏi giường rồi đi khắp phòng một lượt, tay mân mê những chú rô bốt trên bàn với vẻ thích thú.
– Mà có phải cậu là người đã gõ cửa phòng tớ không, An Di?- Phong hồi hộp

An Di nhìn Phong, ánh mắt cô đẹp đến ma mị, khẽ chớp hàng mi cong rồi đáp:
– Tớ làm sao có thể vào được bên trong đó chứ. Mà sao à?

Phong xua tay, cố gán cho mình ý nghĩ  rằng tất cả chỉ là một cơn mơ. Cậu ngồi gọn vào giường, nhìn ngắm An Di một lần để tin rằng cô rất xinh. Dù đã khuya nhưng khuôn mặt vẫn toát lên một vẻ đẹp tươi mới của một cô gái đang ở tuổi 20. Da trắng, môi đỏ và ánh mắt hút hồn. Đây là lần đầu tiên sau khi chia tay Nguyên, Phong thật tình muốn khen một cô gái. Vẫn còn nhiều điều bí ẩn Phong muốn biết ngay lúc này, nhưng An Di đã vội vã ra ngoài ban công, vẫy tay tạm biệt:
– Tớ về đây, hơn 1h sáng rồi. Bố mẹ mà vào kiểm tra đột xuất nữa thì chết tớ mất, hẹn gặp cậu vào tối mai, vào giờ này nhé, Phong!

Bóng nhỏ ấy biến mất sau vài cú nhảy đến chuyên nghiệp, An Di mất hút vào màn đêm như chưa từng xuất hiện. Phong kéo màn, đóng cả cửa ngoài ban công rồi lăn dài ra giường, hi vọng sẽ không còn thêm bất cứ chuyện gì xảy ra nữa. Đôi mắt cậu mệt mỏi nhắm chặt, và nếu có thể, hãy để mọi thứ là giấc mơ…

—————

Trời đã sáng. Phong trở mình lần thứ tư và suy nghĩ những việc đã xảy ra đêm qua. Tiếng gõ cửa liên hồi không rõ lí do, An Di và cuộc gặp mặt bất ngờ… Mọi thứ vẫn rõ ràng và không có chút gì là cậu đang mơ. Nhưng có phải sự thật không thì cậu không thể nào trả lời. Cách duy nhất là chờ đợi cuộc hẹn vào đêm nay, với An Di.

Phong rồ ga, phóng với tốc độ nhanh nhất có thể, gió thốc mạnh vào ngực khiến cậu có cảm giác là mình tỉnh táo hơn. Chạy đến đầu đường Đinh Bộ Lĩnh thì Phong cho xe chạy chậm lại. Không phải kẹt xe, càng không phải hết xăng, cậu là đứa lúc nào cũng cầu toàn, xăng chưa bao giờ chỉ tới vạch đỏ. Là vì chỉ cần chạy thêm vài phút nữa thôi, cậu sẽ thấy nhà Nguyên, người con gái mà cậu đã yêu da diết, hoặc may thay sẽ thấy Nguyên đang cười hạnh phúc nói chuyện điện thoại trên ban công. Nhà cô ấy đây rồi, Phong chợt thấy tim mình nhói lên thật khẽ. Chẳng còn bất cứ lí do gì để Phong dừng trước cửa thế này cả, vì hai người chẳng còn là gì của nhau. Hình ảnh sáu tháng trước hiện về rõ mồn một và cậu thấy mắt mình cay cay…

Phong và Nguyên yêu nhau tính đến lúc ấy là bốn năm. Một quãng thời gian đáng ngưỡng mộ cho bất cứ cặp đôi nào. Cậu yêu Nguyên nhiều đến mức nghĩ rằng yêu cô ấy còn hơn cả yêu bản thân và gia đình mình. Những con đường lãng mạn ở Sài thành, Phong đã đèo Nguyên đi qua, bất cứ nơi nào Nguyên thích đến, Phong luôn là người tự nguyện đi cùng. Cả hai gia đình đều biết chuyện và luôn tin rằng tương lai sẽ là một kết thúc đẹp. Nhưng sai lầm lớn nhất của ai đó khi yêu là đưa người bạn thân nhất của mình chen ngang vào mối quan hệ đang hạnh phúc ấy. Phong giới thiệu với Nguyên một cách đầy tự hào, rằng Tuân là đứa bạn từ thời tắm mưa ở truồng của mình. Nguyên cười khúc khích, nhẹ nhàng đưa đôi tay mềm mại của mình bắt tay Tuân, và Phong không biết rằng, từ đó, tình yêu của cậu đang xấu dần đi. Phong không hề hay biết, trái lại còn tin tưởng rằng, Tuân sẽ giúp mình chăm sóc cho Nguyên khi cậu bận việc. Hôm ấy là sinh nhật Nguyên, Phong đã chuẩn bị con gấu bông mà Nguyên rất thích, háo hức gọi điện:
– Em ơi, tối nay anh đến chở em đi chơi nhé. Sẽ có bất ngờ tặng em đấy.

 Một chút băn khoăn khiến Nguyên ngừng trả lời rồi buồn bã:
– Anh ơi để hôm khác nhé, em bận học mai thi rồi.
– Đi một chút thôi, anh không bắt cóc em đâu mà lo.
– Không phải thế, mình còn nhiều thời gian mà anh…

Tiếng nài nỉ dễ thương của Nguyên lúc nào cũng thắng thế, Phong mỉm cười tự an ủi:
– Ừ, ráng học ngoan nhé em. Hôm khác vậy.

Phong dắt xe vào nhà, nhưng nghĩ thế nào lại dắt xe ra, vác theo cả con gấu bông to đùng ngồi phía sau. Cậu nghĩ, mình chỉ đem tặng trước thôi, sẽ về nhà ngay để không làm phiền Nguyên học bài. Chỉ còn 30 giây nữa là Phong đến nơi, nhưng sự xuất hiện của Tuân khiến cậu thắng gấp và lặng lẽ tấp sát vào lề tối. Tuân ngồi trên xe, tay cầm bó hoa hồng to, ăn mặc thì đẹp khỏi phải nói. Hai phút sau, Nguyên xuất hiện. Cô mặc một chiếc váy đen hở vai quyến rũ, càng tôn thêm nét đẹp vốn có của mình. Nét mặt ấy, Phong đã từng nhìn thấy khi lần đầu tiên hai đứa hẹn hò. Tuân bẹo má Nguyên, trách:
– Lâu quá công chúa à, bắt anh đơi hơn 30 phút rồi

Nguyên nhón chân rồi hôn nhẹ vào má Tuân, Phong lảo đảo, nhưng vẫn cố gắng im lặng:
– Đi chơi với anh thì phải chuẩn bị trước chứ, còn phải lo tìm lí do chính đáng để anh Nguyên khỏi nghi nữa cơ.

Nụ cười của Nguyên và Tuân vang lên hạnh phúc, Phong thấy ngực mình đau buốt. Con gấu bông rơi xuống tự lúc nào. Lí do của em đây sao Nguyên? Tại sao em làm thế? Phong run rẩy móc điện thoại, bấm tên Nguyên một cách không kiểm soát… Đầu dây bên kia bắt máy, Phong vẫn thấy rõ có chút dè dặt từ Tuân và cả cô ấy nữa
– Alo anh à? Em đây.

– Alo
– Em đang học bài à?
– Vâng, mai là thi rồi anh ạ. Mệt chết đi được. Anh yêu đang làm gì đấy?
– Anh đang xem kịch, hay lắm. Phong cắn chặt môi, giữ cho giọng mình được bình thường.
– SCTV1 hả anh?
– Không, kịch ngoài đường, trước nhà số 272 Đinh Bộ Lĩnh, Bình Thạnh em à.

Nguyên rớt điện thoại, ánh mắt hoảng sợ nhìn xung quanh, Tuân xuống xe, hỏi vài câu rồi cũng lo lắng cầm điện thoại tính gọi cho Phong. Nhưng muộn rồi, Phong đã tắt máy. Cậu ghét sự biện minh trong khi mọi việc đã quá rõ ràng. Không còn gì đau đớn hơn những gì đang hiện hữu trước mắt. Đầu óc Phong rối bời, nước mắt chợt tuôn ra xót xa cho một mối tình đã quá thắm thiết… và thương cho chính mình, đã yêu quá mãnh liệt rồi nhận lại được những gì?

Kể từ đó, Phong né tránh Nguyên và cả Tuân mặc dù cả hai vẫn cố gắng tìm cách liên lạc và đến tận nhà. Đứng trên lầu, Phong ôm lấy ngực mình để tránh những cơn đau cứ nhói từng hồi một khi thấy cô ấy tiều tụy đến mức nào. Rõ ràng là Phong chưa từng hết yêu Nguyên, nhưng cảm giác bị phản bội khiến cậu không muốn gặp mặt ai cả, kể cả Nguyên. Mất đi một đứa bạn thân chí cốt, Phong đau không thể tả. Nhưng Tuân đã không tôn trọng cậu thì cậu cũng không cho phép mình rộng lượng để tha thứ. Mọi việc sẽ ổn thôi, nỗi đau này cũng chỉ là một phần trong toàn bộ quá khứ đau thương của mình mà thôi, Phong nhắm mắt suy nghĩ và để kí ức đó trôi qua một cách đầy đau đớn và dằn vặt. Cậu khép trái tim mình lại hết mức có thể, vì sợ khi mở lòng ra lại bị ai đó làm tổn thương thêm một lần nữa. Tình yêu bốn năm còn tan vỡ được huống chi là chỉ là thích nhau, rồi quen nhau. Đôi khi My vẫn thường đem cách nói đầy tự tin của mình để trêu Phong, đại loại như là “há há, thật chứ cậu đã xấu mà còn chảnh như củ hành ấy, ai tỏ tình cũng từ chối. Như tớ đây này, có tới trăm cuộc cuộc tỏ tình vẫn nhận lời cả trăm. Đẹp nhưng không tự kiêu mới hiếm cậu ạ”. Phong lắc đầu, vì cậu cảm thấy tim mình dường như đang bắt đầu đông cứng…

—————

Thư viện trường, đông không thể tả. Không hiểu là các sinh viên này tìm đâu ra động lực mà học hành tanh tưởi đến mức ngồi im từ 6h sáng đến 5h chiều chỉ để học bài. Phong không làm được như thế, chỉ là cậu muốn mượn một cuốn sách cho bài dịch luật của mình mà thôi. Tìm mãi thì Phong cũng chọn được cho mình một cuốn sách ưng ý rồi đặt nhẹ nhàng lên chiếc bàn gần đó.
– Phong cũng học ở thư viện à? Vậy mà tớ chưa từng thấy, hì.

Phong ngước qua để nhìn cô nàng đang mê mình như điếu đổ. Linh chớp chớp mắt, đặt nhẹ nhàng một lon nước red-bun còn nguyên vào tay Phong, mỉm cười:
– Phong uống đi cho khỏe, tớ vừa mới mua đấy.

Cảm thấy phiền phức, Phong cầm cuốn sách một cách thô bạo rồi quay đi, không quên thả chai nước xuống bàn, chẳng nói lời nào. Nhưng Linh vẫn không bỏ cuộc, cô chạy theo ra đến tận nhà gửi xe của Phong, rụt rè:
– Đợi đã, cậu ghét tớ lắm sao?

Phong ra chìa khóa vào xe, vẫn không nhìn Linh lấy một lần, đáp tàn nhẫn:
– Đi đi cho khuất mắt.

Dù không nhìn, nhưng Phong vẫn thấy bóng Linh vụt chạy đi, có cả tiếng khóc. Đồ con gái hễ chút là khóc. Phong bỗng dưng có ác cảm với những thứ bọn con gái thể hiện, đa số là giả tạo, ngoại trừ hai người mà cậu nhận thấy có cảm giác có chút khác biệt, một là My với tính cách thẳng thắn, dù tự tin nhưng rất thật lòng và người thứ hai là An Di, cái tên xuất hiện ngay trong đầu Phong từ lúc nào không rõ nữa. Và vẫn còn một cuộc hẹn vào đêm nay mà Phong vẫn muốn tin là có thật…

—————

Phong chạy xe về nhà sau cú va chạm không nên có với Linh, lại đúng giờ cao điểm nên đường phố đông nghịt người. Bao nhiêu câu hỏi vẫn theo Phong suốt dọc đường về nhà. Vừa tới cổng thì điện thoại rung. Nhìn vào màn hình, số người gọi hiện tên của My.
– Alo?
– Phong à, cái Châu bị tai nạn rồi. Xe buýt ép sát nó vào lề, tung gãy chân luôn, tối nay tớ với cậu đi thăm nó nhé?

Phong khựng lại, thầm trách My hay thích liên quan đến việc của người khác thế nhỉ. Từ bao giờ, cậu cũng không rõ, là đã tập thói quen thờ ơ trước mọi việc không phải của mình. Nghe tin Châu bị tai nạn, nếu là những tháng ngày trước, có lẽ cậu đã hơi lo lắng rồi đồng ý đi mà không chần chừ. Nhưng bây giờ là bây giờ, Phong nghĩ, mình còn khối việc để làm, dư thời gian đâu mà đi xem người ta gãy chân ra làm sao. Tai nạn cũng xảy ra rồi, cùng lắm cũng là hỏi han vài câu xã giao mà cũng chẳng giúp được gì. Vì thế, Phong trả lời:
– Cậu thăm hộ tớ đi, dạo này tớ bận lắm.
– Cậu bận nên không đi thăm Châu được luôn à? Thế thì chán nhỉ, tớ đi một mình vậy.

My cúp máy. Phong cho điện thoại vào túi quần rồi mở cổng dắt xe vào trong. Trời đã hơi nhá nhem tối. Bật tivi lên rồi lại tắt, ngoài mấy kênh hài chán òm thì tivi lúc này cũng giống như đồ bỏ đi. Mệt mỏi với những suy nghĩ chưa dứt, Phong uể oải leo từng bậc thang. Gần đến phòng thì chợt vang lên tiếng khóc, rất to, của con nít. Phong đánh rơi cặp, chạy vội xuống nhà thì thấy tivi đang chiếu hình ảnh của một bộ phim nào đó, một đứa bé bị bỏ rơi giữa hoang mạc. Rõ ràng là Phong đã tắt tivi rồi cơ mà, thật kì lạ. Nhìn ngó nhà khắp một lượt, Phong rút luôn dây cắm để chắc chắn là không còn nguồn điện nào cho chiếc tivi bị hư này. Vừa định quay đi thì tivi lại tự động bật, vẫn là hình ảnh đứa bé lúc nãy. Phong rõ ràng là không nhìn nhầm, không thể nào như thế được. Không khí âm u làm cho da gà cậu nổi khắp người, Phong chắc chắn một điều, hoặc là cậu đang bị vấn đề thần kinh hoặc là căn nhà này, ngoài cậu ra, còn một con ma khác.

SuSu 
uehenter.vn
S Communications